GIẢM THIỂU HIỆU ỨNG PHÂN TÁN TRÁCH NHIỆM: NÂNG CAO TRÁCH NHIỆM CÁ NHÂN & CỘNG ĐỒNG

Ngày đăng 26/07/2023
Lượt xem

Tác giả

Trước tiên, hãy thử hình dung lần đầu tiên bạn du học ở Mỹ, đang đi qua một thành phố lớn, trên một con đường đông đúc. Bạn thấy một người đàn ông ngã xuống đất và bắt đầu lên cơn co giật như thể bị động kinh. Nhiều người ngoái lại và nhìn người đàn ông nhưng không ai nhúc nhích giúp đỡ hay gọi xe cứu thương.

Tại sao ở một xứ sở văn minh lại vẫn xảy ra hiện tượng thờ ơ như vậy? Vì có quá nhiều người có mặt ở đó, không ai bị áp lực phải phản ứng lại tình huống đó. Mỗi người đều có thể nghĩ bụng, “Ồ, ai đó có thể đã gọi giúp đỡ rồi” hoặc “Không ai phản ứng gì, chắc cũng chẳng có gì nghiêm trọng.”

Hiệu ứng phân tán trách nhiệm (Diffusion of responsibility) là một hiện tượng tâm lý xã hội trong đó cá nhân có xu hướng ít có khả năng hành động hoặc giúp đỡ khi họ ở trong một nhóm người. Điều này là do khi có nhiều người xung quanh, mỗi người sẽ cảm thấy ít trách nhiệm hơn, vì họ tin rằng có người khác sẽ hành động thay ho họ. Hiệu ứng này có thể được nhìn thấy trong nhiều tình huống khác nhau, chẳng hạn như khi có ai đó bị ngã ở nơi công cộng hoặc khi có một vụ tai nạn giao thông.

Trên thực tế, hiệu ứng phân tán trách nhiệm có thể được giải thích bằng một số lý do. Một lý do là khi có nhiều người xung quanh, mỗi người sẽ cảm thấy ít nổi bật hơn. Điều này có thể dẫn đến việc họ ít có khả năng hành động vì họ không muốn trở nên nổi bật hoặc khác biệt. Lý do thứ hai là khi có nhiều người xung quanh, mỗi người sẽ cảm thấy ít có khả năng kiểm soát tình hình hơn. Điều này có thể dẫn đến việc họ ít có khả năng bắt tay vào hành động, vì họ không tin rằng mình có thể tạo ra sự khác biệt.

Hiệu ứng phân tán trách nhiệm có thể gây ra những hậu quả tiêu cực. Ví dụ, nó có thể dẫn đến việc không ai giúp đỡ những người đang gặp nguy hiểm hoặc cần giúp đỡ. Điều này có thể đặc biệt nguy hiểm trong các tình huống khẩn cấp, chẳng hạn như khi có cháy nổ hoặc tai nạn giao thông.

Các yếu tố ảnh hưởng lên sự phân tán trách nhiệm

Dưới đây là một số yếu tố ảnh hưởng đến sự phân tán trách nhiệm:

  • Số lượng người có mặt: Khi có nhiều người xung quanh, mỗi người sẽ cảm thấy ít trách nhiệm hơn. Điều này là do khi có nhiều người, mỗi người sẽ tin rằng có người khác sẽ hành động.
  • Tính chất của nhiệm vụ: Nếu nhiệm vụ là khó khăn hoặc nguy hiểm, mỗi người sẽ cảm thấy ít trách nhiệm hơn. Điều này là do khi nhiệm vụ khó khăn hoặc nguy hiểm, mỗi người sẽ không muốn tham gia vì họ sợ bị thương hoặc gặp rủi ro.
  • Cá tính của cá nhân: Một số người có xu hướng ít trách nhiệm hơn những người khác. Điều này có thể là do tính cách thờ ơ vốn có của họ hoặc do họ đã được gia đình hay ai đó dạy dỗ như vậy.
  • Văn hóa: Văn hóa cũng có thể ảnh hưởng đến sự phân tán trách nhiệm. Trong một số nền văn hóa, mọi người có xu hướng giúp đỡ nhau nhiều hơn trong các tình huống khẩn cấp. Trong một số nền văn hóa khác, nơi đạo đức xã hội ngày càng suy đồi, mọi người có xu hướng ít giúp đỡ nhau hơn.

 Những yếu tố này không chỉ đơn lẻ hoạt động mà có thể tương tác và tác động lẫn nhau trong từng tình huống cụ thể. Hiểu và nhận biết những yếu tố này sẽ giúp tăng cường trách nhiệm cá nhân và khuyến khích hành động tích cực từ các cá nhân trong xã hội.

Các biện pháp giảm thiểu tiêu cực của hiệu ứng phân tán trách nhiệm

Hiệu ứng phân tán trách nhiệm là một hiện tượng tâm lý xã hội phổ biến có thể có những hậu quả tiêu cực. Bằng cách hiểu hiệu ứng này và thực hiện các bước để giảm thiểu nó, chúng ta có thể giúp đảm bảo rằng mọi người sẽ được giúp đỡ khi họ cần.

Trên thực tế, có một số cách để giảm thiểu hiệu ứng phân tán trách nhiệm. Một cách là chỉ định một người cụ thể chịu trách nhiệm hành động. Ví dụ, nếu có ai đó bị ngã ở nơi công cộng, bạn có thể chỉ định một người gọi cấp cứu. Cách thứ hai là khuyến khích mọi người hành động bằng cách thể hiện sự ủng hộ hoặc khuyến khích. Ví dụ, nếu bạn thấy ai đó đang gặp nguy hiểm, bạn có thể nói với họ rằng bạn sẽ giúp họ. Dưới đây là một số cách khác cho hiệu ứng phân tán trách nhiệm:

  • Chỉ định một người cụ thể chịu trách nhiệm hành động. Khi có một người cụ thể được chỉ định chịu trách nhiệm hành động, thì người đó sẽ cảm thấy có trách nhiệm hơn và có khả năng hành động cao hơn. Ví dụ, nếu có ai đó bị ngã ở nơi công cộng, bạn có thể chỉ định một người gọi cấp cứu.
  • Khuyến khích mọi người hành động bằng cách thể hiện sự ủng hộ. Khi bạn khuyến khích mọi người hành động, bạn sẽ giúp họ cảm thấy có động lực và có khả năng hành động hơn. Ví dụ, nếu bạn thấy ai đó đang gặp nguy hiểm, bạn có thể nói với họ rằng bạn sẽ giúp họ.
  • Tạo ra một môi trường mà mọi người cảm thấy an toàn và thoải mái khi giúp đỡ. Khi mọi người cảm thấy an toàn và thoải mái khi giúp đỡ, thì họ sẽ có khả năng hành động cao hơn. Ví dụ, bạn có thể tạo ra một môi trường mà mọi người cảm thấy được tôn trọng và đánh giá cao khi họ giúp đỡ.
  • Giáo dục và nhận thức: Tăng cường giáo dục và nhận thức về hiệu ứng phân tán trách nhiệm và tác động tiêu cực của nó. Các chương trình giáo dục và hoạt động xã hội có thể giúp mọi người nhận ra tầm quan trọng của trách nhiệm cá nhân và tạo động lực để hành động trong các tình huống cần thiết.
  • Tạo môi trường hỗ trợ và động viên: Xây dựng môi trường xã hội nơi mọi người được khích lệ và động viên để tham gia và đóng góp vào việc giúp đỡ người khác. Điều này có thể thúc đẩy tinh thần hợp tác và tăng cường cảm giác trách nhiệm cá nhân.
  • Phân mảnh trách nhiệm: Nếu có thể, hãy cố gắng tránh phân mảnh trách nhiệm quá nhiều. Thay vì chia nhỏ trách nhiệm thành nhiều phần nhỏ trong một nhóm, hãy cố gắng tạo ra nhiệm vụ rõ ràng và giao trách nhiệm cụ thể cho từng cá nhân.
  • Thúc đẩy trách nhiệm cá nhân: Khuyến khích mỗi cá nhân trong nhóm đề cao trách nhiệm cá nhân và ý thức về vai trò của họ trong việc giúp đỡ và đóng góp vào môi trường xã hội.
  • Thể hiện mô hình và lãnh đạo: Lãnh đạo và những người có tầm ảnh hưởng trong cộng đồng có thể thể hiện mô hình hành vi tích cực và trách nhiệm cá nhân, tạo ra sự lan tỏa và tác động tích cực đến các thành viên khác.
  • Tăng cường giao tiếp: Tạo ra môi trường giao tiếp mở và chân thành, nơi mọi người cảm thấy thoải mái để bày tỏ quan điểm, ý kiến và nhận thức về trách nhiệm cá nhân và xã hội.
  • Đào tạo về kỹ năng giúp đỡ người khác: Hỗ trợ và đào tạo mọi người về các kỹ năng cần thiết để giúp đỡ trong các tình huống khẩn cấp hoặc cần sự hỗ trợ.
  • Thúc đẩy tinh thần cộng đồng: Xây dựng tinh thần cộng đồng và tạo ra môi trường hỗ trợ, nơi mọi người cảm thấy gắn kết và chung sức trong việc giải quyết các vấn đề và thách thức xã hội.

Những biện pháp này cùng nhau có thể giúp giảm thiểu hiệu ứng phân tán trách nhiệm và thúc đẩy tinh thần trách nhiệm cá nhân và xã hội trong cộng đồng.

*

Trong môi trường xã hội phức tạp và đa dạng như ngày nay, hiệu ứng phân tán trách nhiệm có thể tiềm ẩn nhiều hậu quả tiêu cực và ngăn cản sự phát triển bền vững của cộng đồng. Tuy nhiên, thông qua những biện pháp giảm thiểu tiêu cực của hiệu ứng phân tán trách nhiệm, chúng ta có thể xây dựng một môi trường xã hội nơi tinh thần trách nhiệm cá nhân và xã hội được khuyến khích và lan tỏa.

Quan trọng nhất, việc nâng cao nhận thức và giáo dục về hiệu ứng phân tán trách nhiệm là chìa khóa đầu tiên. Đào tạo mọi người về ý nghĩa của trách nhiệm cá nhân và tầm quan trọng của sự đóng góp trong cộng đồng sẽ giúp chúng ta cảm nhận trách nhiệm cá nhân một cách chân thực hơn. Tuy nhiên, điều quan trọng không chỉ dừng lại ở mức độ cá nhân, mà cần thiết phải xây dựng tinh thần cộng đồng mạnh mẽ và tôn trọng trách nhiệm chung của mọi thành viên.

Thúc đẩy giao tiếp và tương tác trong cộng đồng cũng là một yếu tố không thể thiếu. Sự trao đổi thông tin chân thành và thường xuyên giữa những người trong cùng một cộng đồng sẽ giúp chúng ta hiểu rõ hơn về những nhu cầu và khó khăn của nhau, từ đó tạo ra sự đồng lòng và sẵn lòng hỗ trợ.

Điều đáng nói là tinh thần lãnh đạo và mô hình hóa cũng góp phần quan trọng trong việc xây dựng tinh thần trách nhiệm. Những người có tầm ảnh hưởng trong cộng đồng, bằng việc thể hiện và lan tỏa những hành động và lời nói tích cực, có thể truyền cảm hứng và khích lệ những người khác tham gia và đóng góp chung vào môi trường xã hội tốt đẹp hơn.

Cuối cùng, tạo môi trường hỗ trợ và động viên cũng là yếu tố quan trọng trong việc giảm thiểu hiệu ứng phân tán trách nhiệm. Một cộng đồng tôn trọng và hỗ trợ nhau sẽ tạo điều kiện thuận lợi để mỗi cá nhân tự tin đứng lên và thực hiện trách nhiệm của mình.

Chúng ta không thể phủ nhận rằng hiệu ứng phân tán trách nhiệm có thể tồn tại và ảnh hưởng đến môi trường xã hội của chúng ta. Tuy nhiên, qua việc tập trung vào những biện pháp giảm thiểu tiêu cực của hiệu ứng này, chúng ta có thể xây dựng một cộng đồng đoàn kết, chia sẻ trách nhiệm và hỗ trợ nhau, từ đó thúc đẩy sự phát triển và hạnh phúc bền vững cho mọi thành viên. Hãy cùng nhau hành động và góp phần xây dựng một xã hội tốt đẹp hơn, nơi mỗi cá nhân cảm nhận trách nhiệm của mình và đóng góp tích cực vào sự phồn vinh chung của xã hội chúng ta.

Top of Form

 

Tài liệu tham khảo

  1. Darley, J. M., & Latané, B. (1968). Bystander intervention in emergencies: Diffusion of responsibility. Journal of Personality and Social Psychology, 8(4), 377-383.
  2. Latané, B., & Darley, J. M. (1970). The unresponsive bystander: Why doesn't he help? Appleton-Century-Crofts.
  3. Levine, M., & Crowther, S. (2008). The responsive bystander: How social group membership and group size can encourage as well as inhibit bystander intervention. Journal of Personality and Social Psychology, 95(6), 1429-1439.
  4. Fisher, B. S., Cullen, F. T., & Turner, M. G. (2000). The sexual victimization of college women. U.S. Department of Justice, Office of Justice Programs, National Institute of Justice.
  5. Stürmer, S., Snyder, M., & Omoto, A. M. (2005). Prosocial emotions and helping: The moderating role of group membership. Journal of Personality and Social Psychology, 88(3), 532-546.
  6. Manning, R., Levine, M., & Collins, A. (2007). The Kitty Genovese murder and the social psychology of helping: The parable of the 38 witnesses. American Psychologist, 62(6), 555-562.
  7. Fischer, P., Greitemeyer, T., Pollozek, F., & Frey, D. (2006). The unresponsive bystander: Are bystanders more responsive in dangerous emergencies? European Journal of Social Psychology, 36(2), 267-278.
  8. Rutkowski, G. K., Gruder, C. L., & Romer, D. (1983). Group cohesiveness, social norms, and bystander intervention. Journal of Personality and Social Psychology, 44(3), 545-552.
  9. Levine, M., Prosser, A., Evans, D., & Reicher, S. (2005). Identity and emergency intervention: How social group membership and inclusiveness of group boundaries shape helping behavior. Personality and Social Psychology Bulletin, 31(4), 443-453.


Chia sẻ:

Có thể bạn muốn xem