Vùng Đất Linh Hồn - Chuyến Phiêu Lưu Của Hành Trình Trưởng Thành

Ngày đăng 25/07/2023
227 Lượt xem

Thuở nhỏ, tôi như bao đứa trẻ khác, thường thả tâm trí theo làn gió bên khung cửa sổ quen thuộc đến những chân trời của những vùng đất kỳ diệu mà trí tưởng tượng vô hạn của trẻ thơ có thể tượng tưởng ra. Một ngày mùa thu trời xanh không nắng, tôi đã xem bộ phim Vùng Đất Linh Hồn của hãng phim Ghibli. Bộ phim như chắp cho tôi đôi cánh màu nhiệm đến vùng đất kỳ diệu mà tôi vẫn nuôi dưỡng trong tâm trí một đứa trẻ ham chơi chưa trải sự đời. 

Đến với Vùng Đất Linh Hồn tôi như cảm mến cô bé Ogino Chihiro (Sen) và bắt gặp được hình ảnh của chính bản thân tôi phảng phất trong nhân vật cậu bé Rồng - Haku. Tôi cũng thấy dáng dấp của khá nhiều cuộc đời mòn mỏi xung quanh tôi trong hình ảnh quỷ Vô Diện.  

Một cô bé Sen ngày thường nhút nhát, sống nội tâm, nhưng khi lãnh trọng trách cứu cha mẹ khỏi tay phù thủy Yubaba thì lại trở nên can đảm, nghị lực kiên cường một cách bất ngờ và đáng ngợi khen, nhưng phong thái của cô vẫn toát ra vẻ ngây thơ, hồn nhiên, trong sáng, thuần khiết, thánh thiện, đậm chất nữ tính của phụ nữ Nhật Bản. Cô bé vượt qua mọi thử thách trên hành trình cứu gia đình không chỉ bằng trái tim can đảm, dù phong ba bão tố vẫn luôn xông pha, không lùi một bước mà còn bằng linh hồn thuần khiết, đẹp đẽ như khúc thủy nguyệt ca mà phàm nhân khó lòng chạm tới. Sự thuần khiết, thánh thiện của cô bé làm mọi người xung quanh cảm động mà giúp đỡ cô. Ở vùng đất linh hồn, những sinh vật ở đây trông thật kỳ dị, từ phù thủy Yubaba gian xảo, Quỷ Vô Diện u ám, không mục đích sống, ông lão sáu tay Oiji Kamajii thoạt nhìn có vẻ đáng sợ nhưng kỳ thực lại là một ông lão tốt bụng, cậu bé khổng lồ Boh, do được mẹ cưng chiều thái quá nên có phần ích kỷ, ỷ lại, cậu bé pháp sư Haku có hình dạng là một con rồng trắng, điển trai, can đảm và rất có phong thái quân tử; tất cả bọn họ đều được cô bé Sen vụng về, hậu đậu, nhút nhát cảm hóa bằng tình yêu thương chân thành, dịu dàng như ánh nguyệt quang của cô bé. 

Một cậu bé pháp sư Haku, luôn mặc một bộ đồ trắng, tôn thêm vẻ ưu nhã của khuôn mặt thư sinh điển trai, thanh tú, để tránh tai mắt của phù thủy Yubaba, bình thường cậu luôn tỏ ra xa lánh Sen, nhưng lúc không bị tai mắt của Yubaba theo dõi cậu lại hết mực yêu thương và đối xử nhẹ nhàng với cô bé. Cậu quên đi cả tên thật của mình nhưng lại nhớ được tên thật của cô bé cũng vì tình yêu chân thành mà chú bé rồng trắng dành cho cô bé. 

Vô Diện một con ma kỳ lạ không có khuôn mặt sinh sống ở vùng đất linh hồn. Nó sống lầm lũi, từ lâu đã quên đi mục đích sống và bản chất của nó. Nó thích khơi dậy và lợi dụng lòng tham của người khác. Nhưng vì tình thương ấm áp, chân thành của Sen mà nó đã tìm lại được bản ngã của mình. 

Xuyên suốt bộ phim là quá trình trưởng thành của cả ba nhân vật này. Sen từ một cô bé nhút nhát, hậu đậu trở nên can đảm dám nhận lãnh trách nhiệm, kiên cường đương đầu với gian khó, hiểm nguy, tất cả vì sự an lành của cha mẹ cô bé. Tuy trở nên mạnh mẽ, ngoan cường hơn nhưng cô bé vẫn không đánh mất trái tim nhân hậu, chất phác của mình. Haku ngày ngày chỉ biết tuân lệnh phù thủy Yubaba đến mức quên đi bản ngã của mình nhưng vì tình cảm và sự hồn nhiên, chân thành của Sen mà tìm lại được bản ngã đã bị Yubaba tước đoạt mất. Vô diện tham lam, u uất, sống lay lắt không có mục đích nhưng cũng nhờ tình cảm trong sáng, tính cách hiền hòa của cô bé Sen mà tìm lại được tính cách thật của mình: chậm rãi, từ tốn và hiền lành. 

Đối với tôi, bộ phim Vùng Đất Linh Hồn là hành trình trưởng thành, đi tìm bản ngã đã mất hoặc một bản phiên bản hoàn thiện, tốt đẹp hơn trong quá khứ. Bộ phim dạy chúng ta rằng, dù chúng ta là ai rồi cũng sẽ phải trưởng thành, phải chia tay con người kém hoàn thiện của mình trong quá khứ để đạt được những nét tính cách tốt đẹp đang ẩn sâu bên trong linh hồn mỗi người nhưng vẫn không quên đi những gì tốt đẹp đã tôi luyện được trước đó - điều mà chúng ta vẫn gọi trở thành phiên bản tốt đẹp nhất của chính bản thân mình. Hay nói cách khác là đi qua những ngày mưa gió, để đắm mình trong ánh nắng tươi mới, nhẹ nhàng nhưng rực rỡ nhưng không cần biết ở vị trí nào, không cần biết ở đỉnh cao nào, không quên đi những bông hoa đã từng hái, không quên đi những bài ca đã từng nghe, không quên đi những lời cảm ơn đã từng nói và không quên niềm tự hào trong tim. Và dù bản thân có mạnh cỡ nào, hay cô đơn cỡ nào, hãy đừng quên trái tim yêu hoa, hãy đừng quên giai điệu của những bài ca đã nghe, đừng quên những lời cảm ơn cho những người đã nuôi nấng ta, thêm vào đó đừng bao giờ quên rằng mình không bao giờ dễ dàng chịu thua bất cứ kẻ nào và chắc chắn vượt qua mọi thách thức trong đời sống. Hãy cứ nghĩ như thế, tôi muốn nghĩ như thế, hãy cứ sống như thế, tôi muốn sống như thế.


Chia sẻ: