Rober the Bruce Người Giải Phóng Scotland - Phân Tích Lịch Sử (Kỳ 8)

Ngày đăng 14/10/2023
277 Lượt xem

Vua Edward I của nước Anh là một vị vua chiến binh hung tợn ở thế kỷ 13. Ông quyết tâm chinh phục toàn bộ những hòn đảo của nước Anh. Đầu tiên ông liên tục tấn công khiến xứ Wales phải đầu hàng; rồi ông hướng tầm ngắm tới Scotland, bao vây những thị trấn, lâu đài và san bằng những cộng đồng dám chống lại ông. Thậm chí, ông còn tàn bạo hơn với những người Scotland chống trả, bao gồm Sir William Wallace nổi tiếng: Ông đánh bại họ và đưa họ ra hành hạ, xử tử trước công chúng. 
 
Edward bắt giữ gia đình và thân hữu của những người chống đối, giết chết những người đàn ông và giam những người phụ nữ trong chuồng. Chỉ có một lãnh chúa Scotland thoát khỏi Edward: Robert the Bruce, Bá tước xứ Carrick ( 1274-1329). Bằng cách nào đó ông đã trốn thoát tới một pháo đài xa xôi ở miền bắc Scotland. Bruce vẫn tiếp tục thách thức. Năm 1306, ông tự mình lên ngôi vua Scotland, bất kể phải như thế nào, ông nguyền sẽ báo thù và đánh đuổi người Anh ra khỏi Scotland. Nghe thấy điều này, Edward càng quyết tâm bắt kẻ chống đối cuối cùng này trong cuộc chiến Scotland, nhưng năm 1307, ông ta chết, trước khi ý đồ được thực hiện. 
 
Con trai của ông, Edward II, không thèm khát chiến tranh như người cha. Edward đã để lại một hòn đảo an toàn. Vị vua mới không phải lo âu về Scotland; Anh quốc giàu có hơn nhiều, và quân đội của ông ta được trang bị, ăn uống đầy đủ, lương cao và giàu kinh nghiệm. Thực tế, những cuộc chiến tranh gần đấy đã biến họ thành những chiến binh đáng sợ nhất Châu Âu. Bất kỳ lúc nào Edward II cũng có thể điều động một lực lượng lớn tấn công người Scotland với vũ khí và giáp trụ đủ cho toàn bộ đội quân. Ông tự tin rằng ông có thể giải quyết được Robert the Bruce. 
 
Vài tháng sau khi Edward II lên ngôi, Bruce tấn công và thiêu rụi một số lâu đài Scotland bị người Anh chiếm giữ. Khi Edward II điều quân chống lại ông, Bruce không ra mặt chiến đấu mà cùng đoàn quân bé nhỏ của ông chạy vào rừng. Edward điều thêm nhiều quân tới để duy trì những thành trì ở Scotland và truy lùng Bruce, nhưng lúc bấy giờ binh sĩ Scotland bắt đầu đột kích quân Anh. Cơ động nhanh, những tên cướp biển trên lưng ngựa này tàn phá vùng quê miền bắc nước Anh, hủy hoại hoa màu và gia súc. Chiến dịch của Anh ở Scotland trở nên tốn kém, vì thế nó bị hủy bỏ, nhưng vài năm sau Edward cố thêm lần nữa. 
 
Lần này, một lực lượng Anh xâm nhập sâu vào Scotland, nhưng một lần nữa, để đáp lại, quân Scotland đột kích vào miền nam nước Anh, tàn phá nhiều hơn những nông trại và tài sản. Và tại Scotland, quân Bruce đốt cháy cả hoa màu của nông dân họ, khiến quân xâm lược Anh chẳng còn gì để ăn. Như lần trước, quân anh kiệt lực trong việc truy tìm Bruce một cách vô ích- quân Scotland không chịu đương đầu. Giam mình trong trại vào buổi tối, lính Anh nghe thấy tiếng kèn và tù và ở bóng đêm bên ngoài, khiến họ không sao ngủ được. Đói khát, mỏi mệt và bực dọc, chẳng bao lâu sau, họ rút lui về miền bắc nước Anh, chỉ để thấy đất đai của mình đã trơ trụi những hoa màu và gia súc. Tinh thần xuống thấp. Không ai muốn đánh nhau với quân Scotland nữa. Dần dần, từng lâu đài một rơi vào tay của quân Scotland. 
 
Cuối cùng, năm 1314, quân Scotland đã trực diện đánh nhau với quân Anh trong trận Bannockburn, và đánh bại họ. Đó là một trận thua nhục nhã đối với Edwar II, ông nguyền sẽ phục thù. Năm 1322, ông quyết định một lần nữa đem quân tiến đánh để kết liễu Bruce bằng một chiến dịch lớn xứng đáng với cha ông. Tổ chức và chỉ huy một đạo quân lớn nhất để đối đầu với quân Scotland nổi dậy, Edward II tiến tới lâu đài Edinburgh. Trong từng chặng, ông lại cử người đi tìm thực phẩm của cùng quê; họ quay lại với một con bò đực gầy nhom và một chiếc xe trống rỗng. Bệnh kiết lỵ đã quét qua các đoàn quân Anh. Edward II buộc phải rút quân. Khi về tới miền bắc nước Anh, ông thấy rằng các đoàn quân Scotland đã phá sạch những cánh đồng ở đó, triệt để hơn bao giờ hết. Chiến dịch là một thảm họa tới mức một cuộc nổi dậy đã nổ ra bởi một trong những lãnh chúa của Edward II: Nhà vua bỏ chạy nhưng bị bắt và giết chết vào năm 1327. 
 
Năm sau, con trai của ông, Edward III, đàm phán hòa bình với quân Scotland, trao trả độc lập lại cho Scotland và công nhận Rober the Bruce là vị vua chính thức. 

 

Phân tích: Người anh nghĩ rằng họ có thể tiến quân tới Scotland mà chẳng thiệt hại gì vào bất cứ lúc nào họ muốn. Quân Scotland được trang bị một cách nghèo nàn và quyền lãnh đạo của nó đã bị phân tán. Với một nhược điểm như thế, điều gì có thể ngăn cản sự cai trị của người Anh? Cố ngăn chặn một điều hầu như chắc chắn sẽ xảy ra, Robert the Bruce đã vận dụng một chiến lược tân kỳ. Khi quân Anh tấn công, ông không trực tiếp đương đầu với họ; ông sẽ thua ngay. Thay vì thế, ông tấn công họ một cách gián tiếp nhưng gây tổn thất, thực hiện chính xác điều mà quân Anh đã làm đối với ông: Tàn phá quê hương. Ông tiếp tục ăn miếng trả miếng cho tới khi nào người Anh hiểu rằng mỗi khi họ tấn công Scotland, họ sẽ bị gậy ông đập lưng ông. Họ sẽ mất những nông trang quý giá, bị quấy nhiễu, chiến đấu trong những điều kiện khôn lường. Dần dần cuối cùng họ đánh mất lòng khao khát chiến đấu và rồi cuối cùng bỏ cuộc. 

  

Điều cơ bản của chiến lược ngăn chặn này là: Khi một ai đó tấn công hay đe dọa bạn, bạn hãy làm rõ rằng y sẽ phải gánh chịu đòn trả miếng. Có thể y mạnh hơn, có thể y có khả năng chiến thắng nhưng bạn sẽ làm cho y phải trả giá cho  mỗi chiến thắng. Thay vì đối mặt trực diện với y, bạn phải gây tổn thất cho một điều gì đó mà y đánh giá cao. Bạn làm cho y hiểu ra rằng mỗi lần làm phiền bạn, y có thể bị tổn thất ở tầm mức nhỏ nhất. Cách duy nhất để làm cho bạn dừng tấn công y theo kiểu gây cáu tiết của cậu là y phải dừng tấn công bạn. Bạn giống như một con ong đậu trên da y: Phần đông mọi người đều để yên không động đến bạn. 


Chia sẻ:

Có thể bạn muốn xem