Thêm một bớt một

Ngày đăng 08/08/2023
154 Lượt xem

Trong cuốn sách “Có một ngày, bố mẹ sẽ già đi” có một trang sách viết như này:

“Chúng ta luôn nghĩ núi cao nước xa, năm dài tháng rộng. Lại không biết tên siêu trộm mang tên thời gian đang lặng lẽ lấy mất tình cảm, ký ức, thậm chí cả người chúng ta yêu thương nhất. Vài người chỉ cần ngồi máy bay đã nhận ra được ngay, trong khi nhiều người khác phải ngồi lên cỗ máy thời gian mới có thể nhìn thấu. Đến lúc đó mới biết hối hận? Hà cớ gì? Hãy dành thời gian bên người thân của mình, tìm hiểu nhiều hơn về suy nghĩ và hành động của họ. Năm tháng vẫn mãi trôi, thời gian không trở lại. Bạn chẳng bận rộn như bạn nghĩ, năm tháng cũng không dài như bạn tưởng”.

Thấm thoát thời gian trôi qua quá nhanh, trưởng thành của con cái là sự chậm rãi già đi của cha mẹ, và đến khi con chợt nhận ra là tóc của cha đã bắt đầu bạc, khóe mắt của mẹ đã có những nếp nhăn…

Thời gian là thứ rất đáng sợ và có sức hủy hoại, tàn phá con người một cách khủng khiếp. Nó có thể khiến cho chúng ta trưởng thành hơn và đối mặt với nhiều điều mới mẻ hơn trong cuộc sống, nhưng đồng thời thời gian cũng âm thầm khiến cho sức khỏe của cha mẹ ta ngày càng yếu đi.

Rồi đến một ngày nào đó, bạn sẽ giật mình nhận ra, bản thân mình đã thay đổi quá nhiều, đã dành hầu hết thời gian của mình cho công việc mà bỏ quên đi những người yêu thương bên cạnh bạn.

Đã bao lâu rồi bạn chưa cùng cha mẹ ăn một bữa cơm? Đã bao lâu rồi bạn không về nhà? Phải chăng, chúng ta đang quá ích kỉ khi ta cứ mãi bận rộn với guồng quay công việc, cuộc sống cứ trôi đi mà không hề để ý đến những điều bình dị xung quanh. Ngay cả niềm vui tuổi già của cha mẹ là mong muốn con cháu quây quần những ngày lễ tết ta cũng chẳng còn nhớ đến và thường xuyên khước từ họ.

Ngày trước, mọi việc lớn nhỏ trong gia đình đều do bố mẹ quyết định. Chợt một ngày, bố mẹ bắt đầu hỏi ý kiến của tôi và a trai tôi trong mọi việc, tôi nhận ra là mình đã trưởng thành hơn rồi, và bố mẹ tôi cũng đã có tuổi rồi.

Ngày còn bé, thế giới ngoài kia rộng lớn bao la với những mảng màu rực rỡ, đẹp đẽ luôn có sức hấp dẫn đến lạ kỳ. Người ta cứ mong trưởng thành thật nhanh để thỏa sức vẫy vùng, để có thể tự do khám phá. Đến khi trưởng thành hơn, bước chân ra ngoài xã hội to lớn, kiếm tiền, tiếp xúc với nhiều kiểu người, va vấp nhiều hơn, rồi ta mới nhận ra trên đời này chẳng có cái gì là miễn phí cả. Ngoại trừ tình yêu thương vô bờ bến của cha mẹ, cũng chẳng có bữa ăn nào là miễn phí trừ bữa cơm của cha mẹ. Mẹ, một người phụ nữ luôn sẵn sàng hi sinh tất cả mọi thứ, thương yêu chúng ta vô điều kiện cho dù có chuyện gì xảy ra, dù là thậm chí đôi khi ta cáu gắt trước sự “càm ràm” của mẹ.

Cuộc đời này, chẳng ở đâu thoải mái bằng ở bên cạnh mẹ cha. Ở nhà, dù cho có bị cha mắng mẹ chửi vẫn cảm thấy bình an, vui vẻ lạ lùng. Lớn lên rồi mới thấy rằng, chẳng đâu bình yên như về nhà, chẳng gì hạnh phúc hơn việc kề cạnh gia đình mỗi ngày. Hoá ra, chỉ có mẹ cha mới yêu thương ta vô điều kiện, xã hội to lớn ngoài kia phải có điều kiện họ mới yêu quý ta.

Cha mẹ là người tập cho ta những bước đi đầu tiên, dạy dỗ hình thành cho chúng ta những bài học hay và ý nghĩa về cuộc sống. Chúng ta có thể không được nhiều người ngưỡng mộ, nhưng lại được cha mẹ yêu thương. Trong cuộc đời này không có gì quý hơn cha mẹ mình, họ là những người đã nuôi nấng, chăm sóc để chúng ta có được như hôm nay. Chính vì vậy, đừng làm những việc sẽ khiến cho chúng ta sau này phải hối hận, hãy đối xử tốt, hiếu thảo với cha mẹ của mình. Hãy dành thời gian quan tâm cha mẹ nhiều hơn. Đừng để đến khi họ mất đi rồi lúc đó mới thấy quý tiếc. Vì vậy hãy trở về bên họ khi còn có thể nhé.

Hãy trân trọng và biết gìn giữ những gì mà cha mẹ có thể cho chúng ta hoàn thiện bản thân, và phải thật hạnh phúc để mẹ cha cảm thấy an lòng.

Đi xa rồi, bạn sẽ thấy gia đình không chỉ là một cái tên.

Cuộc đời này không dài như bạn nghĩ. Danh vọng, vật chất là những thứ hấp dẫn vô cùng, nhưng gia đình ở đó có cha có mẹ mới là điều đáng quý. Hãy về nhà khi còn có thể. Bởi chúng ta không thể biết được rằng mình sẽ được làm điều đó bao nhiêu lần trong cuộc đời nữa. Dẫu biết rằng chúng ta còn bao nhiêu thứ phải lo cho cuộc sống này, chúng ta còn phải gánh gồng biết bao nhiêu trách nhiệm mà thời gian thì hữu hạn, nhưng thời gian cũng là hữu hạn với cha mẹ chúng ta. Thời gian sẽ chẳng chờ đợi ai, cha mẹ sẽ ngày càng già đi và sự thật là đang già đi và sẽ chẳng chờ chúng ta được mãi, cho nên đừng để sau này phải sống trong nuối tiếc. Hãy về nhà vì nơi đó có kí ức khi bạn chưa là người lớn, có những người cho bạn không điều kiện, mà khi ra đời, phải có điều kiện bạn mới có được…


Chia sẻ:

Có thể bạn muốn xem