KÝ SỰ DANH THẮNG: BUÔN JUN, HỒ LĂK NẮNG GIÓ CHAN HÒA

Ngày đăng 27/12/2022
546 Lượt xem

Tác giả

Thăm Buôn Jun

Xe bon bon chạy trên con đường nhựa phẳng lì rồi ngừng lại trước thị trấn Liên Sơn, huyện Lăk là gần tới hồ Lăk, gió lồng lộng phả liên hồi như mùa mưa bão nhưng không phải, mùa này đang mùa khô. Thảo nào, nghe bài hát “lá đỏ” của nhạc sĩ Hoàng Hiệp do các ca sĩ thể hiện trên sóng truyền hình, chúng tôi mường tượng thôi chứ chưa chứng kiến cái gió với cái nắng ở đây. Nay, tới nơi mới biết “Tây Nguyên lộng gió là thế đấy!” Gió chẳng lặng lấy một giây, một phút, cái lạnh cứ lồng vào người giống như ai đó đang lùa đuổi nhau giữa đồng không, hiu quạnh. Ai nấy môi khô nứt cả ra nhưng cũng cố tìm nơi trốn gió một chút thì chúng tôi ghé thăm buôn Jun.

 

Cái lạnh vẫn vô tư, thoải mái luồn lách vào tấm áo mỏng tang chúng tôi mặc. Gió hù hù bồng bay mái tóc. Cái nắng không gay gắt nhưng chúng tôi có cảm giác như về chốn bồng lai, xa xôi tít tận cổng trời. Mấy anh, chị em chúng tôi thả bộ đi vào buôn Jun, con đường lát xi măng phẳng lì rộng, hai bên là khu nhà ở của đồng bào dân tộc M’nông R’Lăm, ngắm nhìn đồng bào dân tộc nơi đây sinh sống, chúng tôi thiết nghĩ họ đã tiến bộ rất nhiều. Những ngôi nhà sàn cất theo kiểu miền Tây Nguyên của đồng bào dân tộc tỉnh Đăk Lăk khác hẳn với những nhà sàn của đồng bào dân tộc khác. Nhà cửa ở buôn Jun, dường như người dân cất bằng ngói chiếm phần nhiều, chỉ lác đác vài ngôi nhà còn lợp mái cỏ tranh. Có lẽ du lịch đã làm cho buôn Jun có cuộc sống khá lên nhiều. Cứ thẳng con đường xi măng ấy là vào tới bến đậu du lịch đi thuyền độc mộc. Khung cảnh vắng tanh, mấy chiếc thuyền du lịch chao lượn theo sóng đánh chao qua lượn lại, thỉnh thoảng có đoàn người cưỡi voi qua hồ, ngắm nhìn và chụp mấy tấm ảnh cho thỏa cơn mê với cao nguyên lộng gió. Người dân tộc nơi đây, họ sõi tiếng Kinh lắm, chúng tôi lại gần ngắm những bộ chạm khắc từ những gốc cây rừng thành nhiều thứ trông điêu luyện, cầu kì lắm.   

 

Hồ Lăk mùa này….không phải mùa du lịch.

Dời buôn Jun, chia tay đồng bào nơi đây, chúng tôi mua một số thứ làm kỉ niệm cho chuyến đi rồi đến khu du lịch hồ Lăk. Vẫn là nắng và gió trên cao nguyên….cao nguyên. Ôi cao nguyên….cao nguyên…! Nhưng hỡi ôi! Cái đẹp của hồ Lăk khác đi nhiều so với quảng cáo trên truyền hình ở các nhà đài trong Nam, ngoài Bắc về khu du lịch hồ Lăk. Sự nhộn nhịp của khu du lịch này thay vào đó là những gì hiu hắt, buồn tênh, mênh mông trong buổi trưa. Gió và nắng vẫn chiếm ưu thế khiến chúng tôi như người từ cung trăng lạc vào xứ sở này. Thong dong ngắm nhìn hồ Lăk sóng lăn tăn vỗ tung vào mạn kè bằng tường đá với mấy khóm lục bình trôi liêu xiêu dạt vào bờ ì oạp. Mấy con cò trắng bay là là mặt nước như tìm kiếm một bữa ăn mang hình dáng vùng sông nước khoe với những người khách phương xa ghé thăm hồ Lăk.

 

   Bước những bước đi trong khu du lịch, gió lào xào các khóm tre, trúc. Những ngôi nhà nghỉ im lìm trong khu vườn rậm rạp đương xào xạc lá. Thỉnh thoảng chúng tôi mới thoáng thấy nhân viên phục vụ khu nhà nghỉ lau chùi, phơi phóng những tấm da lấm bụi thời gian. Sự im ắng của khu du lịch làm chúng tôi nổi da gà khi có một mình lạc vào đây, không may có thần “rắn”, thần “trăn” xuất hiện thì: “Hỡi ôi! Việc chửa thành công?”

Lâu lâu, có những khóm hoa giấy bồng bềnh hoa trong nắng đẹp kiêu kì, những cây cọ cho quả chíu chít cũng đẹp lạ thường. Hoa khoe sắc cũng tạo nên dáng vẻ kiêu sa của miền sơn cước. Tôn thêm vẻ đẹp cho khách phương xa về thăm. Chúng tôi chụp lại mấy bức ảnh về hồ Lăk để làm một kỉ niệm đi Đăk Lăk mang về khoe với bạn bè, người thân là đã đặt chân lên vùng đất này, được ngắm nhìn thiên nhiên tự nhiên và đó là sự thật.

   Trưa, chúng tôi ghé ăn ở nhà hàng trong hồ Lăk, gió lồng lộng thổi vào làm chúng tôi rùng mình. Những món ăn đã được đặt trước, nhưng bữa ăn thiếu món rau của vùng Tây Nguyên mà trời ban thì chúng tôi không được hưởng: Rau vùng Tây Nguyên nghe kể dân dã mang đậm hương rừng tự nhiên, là vị thuốc nam quý hiếm!

Món cơm lam lạ mắt của đồng bào dân tộc gói hương rừng vào đấy vừa dẻo, vừa ngon mang đậm bản sắc dân tộc Tây Nguyên làm chúng tôi thích thú. Cơm nước xong, chúng tôi ra nhìn ngắm không khí buổi trưa, mọi người cười đùa cho khuây khỏa sự mệt nhọc, hát lên lời hát tự biên, tự diễn vang vọng lồng vào gió: Có cái nắng, có cái gió, có cái đó….người ơi! Rồi tràng cười giòn tan hòa vào gió và nắng.

   Chiều, chúng tôi trở về khách sạn Ba Dan Xanh trên đường Nguyễn Đình Chiểu, Phường Tân Lợi, Thành phố Buôn Ma Thuột. Khác với buôn Jun, hồ Lăk, thành phố tráng lệ với nét đẹp diệu kì của tỉnh Đăk Lăk vươn mình cùng đất nước. Không khí thành đô nhộn nhịp hơn, náo nhiệt hơn, thành phố như một nàng tiên kiêu kì trên cao nguyên. Những tòa nhà cao tầng, những dãy phố rộng thênh thang làm cho chúng tôi hãnh diện về một miền quê yên bình trong tương lai.


Chia sẻ:

Có thể bạn muốn xem