Bức thư của người con tự sát

Ngày đăng 29/01/2024
78 Lượt xem

Tác giả

Đây là bức thư của một người con tự sát vì áp lực, gửi cho mẹ mình

“Gửi mẹ yêu của con!

Con luôn muốn nói cảm ơn mẹ vì những điều mẹ đã làm cho con.

Bố mất sớm, mẹ đã phải làm nhiều việc để nuôi nấng con và em trai, cho dù vậy mẹ vẫn luôn yêu thương con, mẹ không bao giờ bắt con làm việc nặng, bắt con phụ giúp mẹ. Mẹ luôn làm mọi việc để con có thời gian để học tập, mẹ luôn chăm lo cho con và em, không để hai anh em con phải tủi thân.

Mẹ biết bọn con thiếu thốn tình cảm của bố, nên mẹ càng yêu thương bọn con, đối với bọn con, mẹ vừa là mẹ vừa là bố, mẹ đã dạy chúng con phải biết yêu thương nhau, phải biết không ngừng cố gắng nỗi lực,....

Tình thương mẹ dành cho bọn con trong những năm qua, con đều cảm nhận được và rất biết ơn về điều đó. Con cũng không ngừng nỗi lực để làm mẹ tự hào. Con cố gắng học hành, cố đạt được thành tích cao để mẹ vui lòng.

Con còn nhớ rõ, lần đầu tiên con đạt được giấy khen học sinh giỏi, mẹ đã rất vui vẻ mà tổ chức một bữa tiệc, mẹ đã nấu món thịt chua ngọt con thích ăn nhất cho dù lúc đó nhà mình còn rất nghèo.

Nhìn thấy mẹ vui vẻ như vậy con cũng vui lắm, con tự hứa với lòng mình rằng bản thân sẽ không ngừng nỗi lực, giành được nhiều thành tích để mẹ càng thêm vui vẻ. Em trai cũng giống như con, cũng không ngừng nỗi lực. Bọn con đều muốn mẹ vui vẻ, mẹ tự hào, muốn báo đáp công ơn sinh thành, dưỡng dục của mẹ.

Mỗi lần bọn con nghe mẹ khen “Các con là niềm tự hào của mẹ, các con ngoan của mẹ”, lúc đó bọn con rất vui, rất hạnh phúc, cảm giác mọi mệt mõi, mọi khó khăn đều tan thành mây khói.

Lúc đó mẹ cười rất nhiều, cho dù cuộc sống còn rất khó khăn nhưng nhà của chúng ta luôn vui vẻ, hạnh phúc và đầy ắp tiếng cười. 

Nhưng khi con lên lớp 12, mọi chuyện đã chầm chậm thay đổi.

Mẹ muốn con thi đậu vào một trường đại học trọng điểm, ngôi trường mà mẹ nghĩ sẽ phù hợp nhất với con, có thể cho con một tương lai tươi sáng.

Nhưng con không hề thích học trường đó, với lại điểm của trường đó quá cao so với học lực của con. Con muốn nói điều này với mẹ nhưng khi thấy khuôn mặt hiền lành của mẹ, nghe được những lời khoe khoang của mẹ với các cô hàng xóm về con, lời khẳng định con chắc chắn sẽ đậu đại học, lúc đó con không dám nói những điều mình nghĩ với mẹ nữa. Con suy nghĩ, chỉ cần bản thân cố gắng nhiều hơn, chăm chỉ hơn, bàn thân vẫn có cơ hội đậu vào trường đại học mẹ mong muốn, chỉ cần làm cho mẹ vui, cho dù con không được đi học vào trường mình muốn, con vẫn chấp nhận.

Nhưng những điều mẹ làm không dừng lại ở đó, mẹ bắt đầu cấm con đi gặp bạn, cấm con  đọc những cuốn sách mà con thích, mẹ không cho con vẽ nữa, mẹ bắt con dành toàn bộ thời gian học tập, bắt em làm hết công việc nhà của con. Trong một ngày, việc duy nhất con làm đó là đi học, ăn cơm, học bài, tắm rửa, ăn cơm, học bài, đi ngủ. Cuộc sống lặp đi lặp lại khiến con rất buồn chán, nhưng vì để mẹ vui con vẫn cố gắng chịu đựng.

Chỉ là, con quá đánh giá cao bản thân của mình, không biết từ lúc nào, co bắt đầu ghét học, con không muốn cầm bút, không muốn đọc sạch nữa, con chờ đợi thời gian chậm chạp đi qua, con chờ đợi đến giờ tắm, đến giờ ăn hoặc giờ ngủ để con có thể không phải học nữa. Tất nhiên, ở trên lớp con cũng như vậy, con không muốn vào lớp học, không muốn giải đề một chút nào.

Tất nhiên, việc này cuối cùng bị mẹ biết được, ngày hôm đó, lần đầu tiên con thấy mẹ tức giận với con, con thấy mẹ khóc vì tức giận, vì những việc con đã làm. Con không giận mẹ khi mẹ tát con, nhưng con giận chính mình, con không thể chấp nhận bản thân đã làm mẹ buồn, làm mẹ phải khóc vì con, vì những việc mà con gây ra. Con hận bản thân mình, con không nên làm những điều này, mẹ đã hi sinh rất nhiều cho bọn con, việc mẹ làm cũng vì mẹ muốn con có một tương lai tươi sáng mà thôi.

Nhưng con hoàn toàn không muốn thi vào trường đó mẹ ạ, con hoàn toàn không thích chuyện ngành đó, không muốn làm việc như vậy. Quá trình học quá nhiều khiến con bị áp lực, nhiều lúc con không thở được, con không thể làm được mẹ ạ. Những áp lực học tập, áp lực vì lời tán dương của mẹ, áp lực bời sự kỳ vọng của mẹ, nó không ngừng đè nén lên trái tim con. Nhất là sự kỳ vọng của mẹ, những lời nói mẹ nói với các cô hàng xóm, nó không ngừng vang lên trong đầu của con khiến còn không biết làm như thế nào cho đúng. Bởi vì con biết cho dù bản thân cố gắng bao nhiêu khả năng cao con vẫn không thể đậu vào trường mẹ muốn được. Đến lúc đó, con không còn là niềm kiêu hãnh của mẹ nữa, con sẽ trở thành sự sỉ nhục  của mẹ.

Vì vậy, con mới quyết định làm ra việc này. Có thể con chết đi là kết quả tốt nhất, con sẽ được giải thoát khỏi những áp lực khủng khiếp của mình, mẹ cũng không lo sau này con thi trượt đại học rồi mẹ sẽ không lo bị mất mặt nữa.

Con xin lỗi vì bản thân đã chọn cách tự tử, nhưng đây là cách duy nhất con có thể nghĩ ra để giải quyết chuyện này, con đã quá mệt mõi rồi, con không thể tiếp tục được nữa.

Con yêu mẹ và em trai rất nhiều. Tạm biệt mẹ và em!"


Chia sẻ:

Có thể bạn muốn xem