Tài liệu dịch vở kịch: Người đàn Bà Không Quan Trọng - màn 1 của Oscar Wilde

Ngày đăng 12/04/2023
172 Lượt xem

Tác giả

NGƯỜI ĐÀN BÀ KHÔNG QUAN TRỌNG

(Vở kịch của Oscar Wilde)

CÁC NHÂN VẬT TRONG VỞ KỊCH                        

 PHU NHÂN HUNSTANTON                                         

    PHU NHÂN CAROLINE PONTEFRACT

PHU NHÂN STUTFIED

BÀ ALLONBY

CÔ HESTER WORSLEY

ALICE, hầu gái

BÀ ARBUTHNOT

HỌC GIẢ ARCHDEACON

 

NGÀI JOHN PONTEFRACT

NGÀI ALFRED RUFORD

NGÀI NGHỊ SĨ KELVIL

GERALD ARBUTHNOT

FRAQUHAR, quản gia

FRANCIS, người hầu nam

 

CÁC MÀN TRONG VỞ KỊCH

HỒI MỘT    Tại hiên nhà Hunstanton Chase

HỒI HAI       Tại phòng khách nhà Hunstanton

HỒI BA       Tại phòng tranh nhà Hunstanton

HỒI BỐN     Phòng chờ ở nhà Bà Arbuthnot tại Wrockley

Thời gian : Hiện tại

Nơi diễn ra: Vùng Shires

Các màn của vở kịch diến ra trong vòng hai tư giờ.

…...........................................

 HỒI MỘT

Tại bãi cỏ trước hiên nhà Hunstanton, NGÀI JOHN và phu nhân CAROLINE PONTEFRACT, quý cô WORSLEY, cả ba đang ngồi trên ghế dưới bóng cây tùng lớn.

 

PHU NHÂN CAROLINE: Tôi tin rằng đây là ngôi nhà kiểu vùng nông thôn nước Anh đầu tiên cô nghỉ lại, cô Worsley?

HESTER: Vâng, phu nhân Caroline.

PHU NHÂN CAROLINE: Tôi nghe nói, ở Mỹ không có kiểu nhà vùng nông thôn?

HESTER: Chúng tôi không có nhiều.

PHU NHÂN CAROLINE: Vậy các bạn không có quê hương nào à? Và chúng ta nên gọi đất nước đó là gì?

HESTER( mỉm cười): Chúng tôi là đất nước lớn nhất thế giới, phu nhân Caroline. Ở trường học chúng tôi thường được dạy rằng một số bang của chúng tôi còn rộng lớn bằng cả Pháp và Anh gộp lại.

PHU NHÂN CAROLINE: Ah! Tôi nên nhận thấy, là trời đang rất gió. (Nói với ngài JOHN): John, mình nên quàng khăn vào. Sẽ có ích gì khi mà em luôn luôn đan khăn cho mình mà mình lại không dùng?

NGÀI JOHN: Anh rất ấm, Caroline, anh đảm bảo với em như vậy.

PHU NHÂN CAROLINE: Em không nghĩ như vậy, John. Chắc cô không thể đến một nơi nào mà quyến rũ hơn thế này, cô Worsley, dù ngôi nhà buồn chán một cách quá chừng, buồn chán đến mức không  tha thứ được, mà phu nhân Hunstanton thì đôi khi lại một chút dễ dãi về những người mà bà ấy mời tới. (Nói với ngài JOHN): Jane pha trộn quá nhiều. Ngài Illingworth, tất nhiên là một người có tước hiệu cao. Thật là một đặc ân được biết ông ta. Và cái ông nghị sĩ Quốc Hội đó, Ông Kettle -

NGÀI JOHN: Kelvil, em yêu, Kelvil.

LADY CAROLINE: Chắc ông ấy phải rất được kính trọng. Một người mà chưa bao giờ được nhắc đến trong cả cuộc đời, cái mà ngày nay nói nên sự hào hùng của một người đàn ông. Nhưng bà Allonby thì lại là một người rất khó để hòa hợp.

HESTER: Tôi không thích bà Allonby. Tôi không thích bà ấy nhiều hơn tôi có thể nói.

LADY CAROLINE: Tôi không chắc, cô Worsley, rằng một người ngoại quốc như cô nên nuôi dưỡng sự thích hay không thích về những người mà họ được mời tới gặp mặt. Bà Allonby là một người dòng dõi quý tộc. Bà ấy là cháu gái của Ngài Brancaster. Tất nhiên có nghe đồn rằng bà ấy đã bỏ trốn hai lần trước khi kết hôn. Nhưng cô cũng bết là mọi người thường không công bằng. Riêng bản thân tôi thì không tin rằng bà ấy đã bỏ trốn hơn một lần.

HESTER: Ông Arbuthnot là một người rất quyến rũ.

PHU NHÂN CAROLINE: Ah, đúng vậy! Một thanh niên trẻ tuổi mà có một vị trí trong một ngân hàng. Phu nhân Hunstanton thật là tử tế khi mời cậu ta tới, và Ngài Illingworth có vẻ như đã rất yêu thích cậu ta. Tôi không chắc chắn, tuy nhiên, tôi cho rằng Jane đã đúng trong việc đưa cậu ta ra khỏi vị trí đó. Thời của tôi lúc trẻ, cô Worsley ạ, một người không bao quen biết ở ngoài xã hội một người mà phải làm việc để kiếm sống. Đó là điều không được cân nhắc.

HESTER: Ở Mỹ thì những người đó lại là người được tôn trọng nhất

PHU NHÂN CAROLINE: Tôi không nghi ngờ điều đó.

HESTER: Ông Arbuthnot có một bản chất tốt! Ông ấy thật giản đơn, thật chân thành. Ông ấy có một bản tính đẹp đẽ nhất mà tôi đã từng gặp qua. Thật là một đặc ân được gặp ông ấy.

PHU NHÂN CAROLINE: Ở Anh, cô Worsley, nó không theo lệ thường cho một quý cô trẻ tuổi nói về bất cứ người khác giới nào với một sự hăng hái như thế. Phụ nữ Anh che dấu cảm tình của mình cho đến sau khi họ kết hôn. Lúc đó họ mới biểu hiện.

HESTER: Thế ở Anh, mọi người không cho phép có mối quan hệ bạn bè giữa một người nam và một người nữ trẻ tuổi sao?

 

Phu nhân HUNSTANTON vào, theo sau là một người hầu với những chiếc khăn và gối

 

PHU NHÂN CAROLINE: Chúng tôi nghĩ điều đó không thích hợp (không khôn ngoan). Jane, Tôi đang nói thật là một bữa tiệc thú vị mà phu nhân đã mời chúng tôi đến. Phu nhân có một khả năng lựa chọn tuyệt vời. Đó thật là một món quà.

PHU NHÂN HUNSTANTON: Caroline thân mến, cô thật là tử tế! Tôi nghĩ rằng tất cả chúng ta sẽ hòa hợp với nhau một cách dễ chịu. Và tôi hy vọng vị khách Mỹ duyên dáng của chúng ta sẽ trở về với những kỷ niệm đẹp về cuộc sống nông thôn của nước Anh chúng ta. (Nói với người hầu): Gối để ở đằng kia, Francis. Và cả khăn của ta nữa. Cái khăn lông Shetland. Hãy lấy cái Shetland.

Người hầu đi ra để lấy khăn

GERALD ARBUTHNOT vào

GERALD: Phu nhân Hunstanton, Tôi có tin tốt thông báo cho bà. Ngài Illingworth vừa mới đưa ra đề nghị muốn tôi làm thư kí riêng của ông ấy.

PHU NHÂN HUNSTANTON: Thư kí riêng? Đó thật là một tin tốt, Gerald. Nó có nghĩa là một tương lai sáng láng đang dành chờ cậu. Mẹ cậu sẽ rất hài lòng. Ta phải thật sự thử và thuyết phục bà ấy tới đây tối nay. Cậu có nghĩ là mẹ cậu sẽ tới, Gerald? Ta biết là thật sự khó có thể khiến cho bà ấy đi đến đâu.

GERALD: Ồ! Tôi chắc chắn bà ấy sẽ đến, phun nhân Hunstanton, nếu bà biết Ngài Illingworth đã đưa tôi đề nghị như vậy.

Người hầu vào cùng với khăn choàng

PHU NHÂN HUNSTANTON: Ta sẽ viết và thông báo cho bà ấy về tin ấy và mời bà ấy đến đây gặp mặt ngài ấy. (Nói với người hầu): Hãy chờ chút, Francis. (Viết thư)

PHU NHÂN CAROLINE: Đó thật là một khởi đầu tuyệt vời cho một người trẻ tuổi, Ông Arbuthnot.

GERALD: Đúng là như vậy, phu nhân Caroline. Tôi tin chắc là mình sẽ có thể thể hiện bản thân mình xứng đáng với nó.

PHU NHÂN CAROLINE: Tôi tin chắc là như vậy.

GERALD (Nói với HESTER): Cô vẫn chưa chúc mừng tôi, Cô Worsley.

HESTER: Ông lấy rất làm hài lòng về việc đó?

GERALD: Tất nhiên là tôi hài lòng. Nó có ý nghĩa mọi điều với tôi - những điều mà trước đây ở ngoài tầm với của hy vọng giờ lại đang ở trong tầm tay.

HESTER: Không có gì là ngoài tầm với của hy vọng. Cuộc sống là hy vọng.

PHU NHÂN HUNSTANTON: Tôi nghĩ rằng, Caroline, ngoại giao là điều mà Ngài Illingworth đang nhắm tới. Tôi nghe rằng ông ấy đã nhận được đề nghị đến Viên. Nhưng đó có thể không đúng.

PHU NHÂN CAROLINE: Tôi nghĩ rằng nước Anh không nên để một người chưa lập gia đình đại diện cho mình, Jane. Điều đó có thể dẫn tới những sự phức tạp.

PHU NHÂN HUNSTANTON: Cô quá lo lắng rồi, Caroline. Tin tôi đi, cô đang lo lắng quá. Bên cạnh đó, Ngài Illingworth có thể kết hôn bất cứ khi nào. Tôi đã hy vọng rằng ông ấy sẽ kết hôn Phu nhân Kelso. Nhưng tôi tin là ông ấy đã nói rằng gia đình cô ấy quá lớn. Cô ấy được luyện tập để trở thành vợ đại sứ.

PHU NHÂN CAROLINE: Một cách dĩ nhiên cô ấy có một khả năng tuyệt vời trong việc nhớ tên của mọi người, và quên mặt họ.

PHU NHÂN HUNSTANTON: À, điều đó là rất tự nhiên, có đúng không, Caroline? (Nói với người hầu): hãy nói Henry chờ thư trả lời. Ta vừa mới viết một dòng cho mẹ cậu, Gerald, để báo cho bà ấy cái tin tốt của cậu, và để nói bà ấy thật sự phải tới tham dự bữa tối.

Người hầu đi ra

GERALD: Bà thật là tử tế, phu nhân Hunstanton. (Nói với HESTER): Cô có muốn đi tản bộ một chút không, cô Worsley?

HESTER: Rất vui lòng. (đi ra cùng GERALD)

PHU NHÂN HUNSTANTON: Tôi rất lấy làm hài lòng với vận may tốt của Gerald Arbuthnot. Cậu ta thật sự là một người gần gũi của tôi. Và tôi đặc biệt hài lòng rằng Ngài Illingworth đã đưa ra đề nghị bởi chính ý muốn của ngài ấy mà không cần gợi ý nào của tôi. Không một ai thích được hỏi ân huệ cả. Tôi vẫn nhớ Charlotte Pagden đáng thương đã tự làm bản thân mình không được ưa thích trong một thời gian bởi vì cô ấy đã đề cập đến một cô gia sư người Pháp với mọi người.

PHU NHÂN CAROLINE: Tôi đã gặp cô gia sư đó, Jane. Ladu Paden đã giới thiệu cô ấy với tôi. Đó là trước khi Eleanor được biết đến. Cô ấy quá xinh đẹp để trở thành một gia nhân trong bất cứ một gia đình đáng kính nào. Tôi không hề kinh ngạc khi phu nhân Pagden đã tất nôn nóng tống khứ cô ta đi.

PHU NHÂN HUNSTANTON: Ah, thì ra là vậy.

PHU NHÂN CAROLINE: John, bãi cỏ quá ẩm ướt, Mình nên vào trong đi thêm giày bao vào ngay đi.

NGÀI JOHN: Anh bảo đảm thấy rất thoải mái, Caroline.

PHU NHÂN CAROLINE: Mình phải để em là người có đánh giá tốt nhất về vấn đề này, John. Xin hãy làm như em nói.

Ngài John đứng dậy và đi vào trong

PHU NHÂN HUNSTANTON: Cô đang thật sự làm hỏng ông ấy, Caroline!

BÀ ALLONBY PHU NHÂN STUTFIELD vào

( Nói với bà ALLONBY): Thế nào, bạn thân mến, hy vọng cô thích khu vườn. Nó được đánh giá là trồng nhiều cây đẹp đấy.

BÀ ALLONBY: Những loài cây thật kỳ lạ, Phu nhân Hunstanton:

PHU NHÂN STUFIELD: Đúng vậy, rất kỳ lạ.

BÀ ALLONBY: Nhưng, bằng cách nào đó tôi cảm thấy nếu mình sống ở đây khoảng sáu tháng, tôi có thể trở nên đơn giản đến mức không ai muốn để ý đến dù chỉ một chút.

PHU NHÂN HUNSTANTON: Tôi chắc chắn với cô, bạn thân mến, rằng vùng nông thôn không có được cái tác động ấy tẹo nào đâu. Tại sao ư? vì chỉ cách nơi này hai kilomet, ở Melthorpe, nghe nói Phu nhân Belton đã bỏ trốn cùng với ngài Fethersdale. Tôi còn nhớ rất rõ sự việc. Ngài Belton tội nghiệp đã chết ba ngày sau đó, bởi vui thú hay bởi bệnh gút, tôi quên mất là vì cái nào. Lúc đó ở đây chúng tôi đang có một bữa tiệc lớn nên tất cả đều rất chú ý đến sự việc.

BÀ ALLOBY: Tôi cho rằng bỏ trốn là một hành động thật hèn nhát. Đó là sự chạy trốn khỏi hiểm nguy. Và trong cuộc sống hiện đại hiểm nguy đã trở nên hiếm hoi.

PHU NHÂN CAROLINE: Theo như tôi đánh giá, phụ nữ trẻ hiện nay, có vẻ như điều duy nhất của đời họ là luôn luôn được đùa với lửa.

BÀ ALLONBY: Một lợi thế của việc đùa với lửa, phu nhân Caroline, đó là người ta không bao giờ bị cô đơn. Chỉ có những người mà không biết đùa với lửa mới bị thiêu đốt.

PHU NHÂN STUTFIELD: Đúng vậy, tôi biết. Điều đó rất, rất hữu ích.

PHU NHÂN HUNSTANTON: Tôi không biết là thế giới sẽ tiến bộ như thế nào với một lý thuyết như vậy, bà Allonby thân mến.

PHU NHÂN STUTFIELD: À, thế giới được tạo ra cho đàn ông mà không phải cho phụ nữ.

BA ALLONBY: Ôi, đừng nói vậy, phu nhân Stutfield. Phụ nữ chúng ta có nhiều thời gian tốt hơn họ. Và có rất nhiều điều cấm đoán dành cho chúng ta hơn dành cho họ.

PHU NHÂN STUTFIELD: Vâng, điều đó thật, thật đúng. Tôi đã không nghĩ tới.

NGÀI JOHN ÔNG KELVIL vào

PHU NHÂN HUNSTANTON: Chà, Ông Kelvil, ông đã xong việc rồi à?

KELVIL: Tôi đã hoàn thành việc viết lách cho một ngày, Phu nhân Hunstanton. Đó là một nhiệm vụ khó khăn. Những yêu cầu về thời gian cho một người của công chúng ngày nay rất nặng nề, thật sự rất nặng nề. Và tôi không nghĩ rằng họ được thừa nhận một cách tương xứng.

PHU NHÂN CAROLINE: John, mình đã đi thêm giày bọc vào chưa?

NGÀI JOHN: Rồi, em yêu.

PHU NHÂN CAROLINE: Em nghĩ tốt hơn mình hãy đến đằng này, John. Ở đây được che chắn hơn.

NGÀI JOHN: Anh rất thoải mái, Caroline.

PHU NHÂN CAROLINE: Em không nghĩ vậy, John. Mình tốt hơn là ngồi bên cạnh em.

NGÀI JOHN đứng đậy và đi sang

PHU NHÂN STUTFIELD: Và ông đang viết về vấn đề gì, ông Kelvil?

KELVIL: Về vấn đề thông thường, phu nhân Stutfield. Về vấn đề đức hạnh.

PHU NHÂN STUTFIELD: Điều đó chắc phải rất, rất thú vị để viết.

KELVIL: Đó là một chủ đề rất quan trọng của quốc gia ngày nay, Phu nhân Stutfield. Tôi chủ tâm nhắm tới những sự hợp thành dựa trên câu hỏi trước những cuộc họp Quốc hội. Tôi phát hiện rằng tầng lớp nghèo hơn của nước ta tỏ ra một dấu ấn ham muốn cho một tiêu chuẩn đạo lý cao hơn.

PHU NHÂN STUTFIELD: Họ thật, thật sự tử tế làm sao.

PHU NHÂN CAROLINE: Ông có ủng hộ việc phụ nữ tham gia vào chính trị không, ông Kettle?

NGÀI JOHN: Là Kelvil, Kelvil em yêu.

KELVIL: Sự ảnh hưởng lớn dần của phụ nữ là một điều cam đoan trong cuộc sống chính trị của chúng ta, phu nhân Caroline. Phụ nữ luôn luôn là một mặt của giá trị đạo đức, cả trong riêng tư và công khai.

PHU NHÂN STUTIELD: Thật sự là rất, rất hài lòng khi nghe thấy ông nói điều đó.

PHU NHÂN HUNSTANTON: À, vâng! - giá trị đạo đức ở phụ nữ cũng nên nhiều như ở đàn ông.

NGÀI ILLINGWORTH vào

PHU NHÂN STUTFIELD: Thế giới nói rằng Ngài Illingworth rất nhiều tội lỗi.

NGÀI ILLINGWORTH: Nhưng là thế giới nào nói thế, phu nhân Stutfiled? Chắc phải là thế giới ở tương lai. Còn thế giới hiện tại và tôi đang là bạn đồng hành tuyệt vời.

PHU NHÂN STUTFIELD: Tất cả mọi người tôi biết đều nói ngài rất, rất xấu.

NGÀI ILLINGWORTH: Thật là kỳ quái một cách hoàn hảo cách mà mọi người lan truyền ngày nay, đó là nói xấu người khác sau lưng những điều mà chắc chắn và hoàn toàn đúng về người đó.

PHU NHÂN HUNSTANTON: Phu nhân Stutfield, Ngài Illingworth thân mến của chúng ta đúng thật là hết hy vọng. Tôi đã từ bỏ việc sửa đổi ngài ấy rồi. Nên dùng một công ty công cộng có bảng chỉ dẫn và thuê một thư ký riêng làm việc đó. Nhưng ngài đã có thư ký riêng rồi, đúng không, ngài Illingworth? Gerald Arbuthnot đã nói cho chúng tôi biết về may mắn của cậu ấy; ngài thật sự rất tử tế.

NGÀI ILLINGWORTH: Ôi, xin đừng nói thế, phu nhân Hunstanton. Tử tế là một từ dễ sợ. Tôi đã rất có thích thú với chàng trai trẻ Arbuthnot ngay khoảng khắc gặp cậu ta, và cậu ta chắc chắn sẽ hữu ích cho tôi ở một số điều mà tôi đủ ngốc nghếch suy nghĩ để làm.

PHU NHÂN HUNSTANTON: Cậu ấy là một chàng trai trẻ đáng ngưỡng mộ. Và mẹ cậu ta là một một trong những người bạn thân thiết nhất của tôi. Cậu ta vừa mới ra ngoài đi dạo với cô gái người Mỹ xinh đẹp của chúng ta. Cô ấy rất xinh đúng không?

PHU NHÂN CAROLINE: Quá đẹp  chứ. Những cô gái người Mỹ này đoạt được tất cả những đám tốt. Tại sao họ không thể ở yên ở đất nước của mình? Nơi mà họ luôn luôn nói với chúng ta đó là thiên đường của phụ nữ.

NGÀI ILLINGWORTH: Đó đúng là thiên đường, phu nhân Caroline. Chính vì vậy mà giống như Eva, họ rất náo nức thoát khỏi đó.

PHU NHÂN CAROLINE: Cha mẹ của cô Worsley là những ai?

NGÀI ILLINGWORTH: Phụ nữ Mỹ thông minh đến mức kinh ngạc trong việc che giấu bố mẹ của họ.

PHU NHÂN HUNSTANTON: Ngài Illingworth thân mến, ý ngài là sao? Caroline, cô Worsley là một trẻ mồ côi. Bố cô ấy đã là một người rất giầu có hoặc là người nhân đức, hoặc có thể là cả hai, tôi tin là như thế, tôi đã gặp ông ấy khi ông ấy đến Boston, ông ấy đã chiêu đãi con trai tôi rất hào phóng. Một cách chính thức thì tôi không biết ông ấy làm ra tiền như thế nào.

KELVIL: Tôi hứng thú với hàng hóa khô của Mỹ.

PHU NHÂN HUSTANTON: Hàng khô của Mỹ là gì?

LORD ILLINGWORTH: Tiểu thuyết Mỹ

PHU NHÂN HUNSTANTON: Thật độc nhất làm sao!... Mà, cho dù sự may mắn to lớn của cô ấy đến từ bất cứ đâu, tôi vẫn có sự quý trọng đối với cô Worsley. Cô ấy mặc cực kỳ đẹp. Tất cả người Mỹ đều mặc đẹp. Họ mua quần áo ở Paris.

BÀ ALLONBY: Phu nhân Hunstanton, người ta nói khi người Mỹ tốt chết họ đi đến Paris.

PHU NHÂN HUNSTANTON: Thật ư? Vậy khi người Mỹ xấu chết thì họ đi đâu?

NGÀI ILLINGWORTH: Ồ, họ đi đến Mỹ.

KELVIL: Tôi e rằng ngài không đánh giá đúng nước Mỹ, ngài Illingworth. Đó là một đất nước đáng chú ý, đặc biệt xét đến tuổi trẻ của nó.

NGÀI ILLINGWORTH: Tuổi trẻ của nước Mỹ là truyền thuyết lâu đời nhất của nó. Nó đã diễn ra được ba trăm năm đến giờ. Cứ nghe họ nói người ta có thể tưởng tượng chúng đã là đứa con đầu lòng của họ. Và cho đến bao xa nhân loại tiếp diễn thì chúng là đứa con thứ hai của họ.

KELVIL: Một cách không nghi ngờ có một sự tham nhũng lớn trong chính trị Mỹ. Tôi cho rằng ngài hàm ý điều đó?

NGÀI ILLINGWORTH: Tôi tự hỏi vậy.

PHU NHÂN HUNSTANTON: Tôi được nói rằng chính trị ở bất cứ đâu đều ở chiều tồi tệ. Hẳn nhiên là ở Anh. Ông Cardew thân mến đang điều hành đất nước. Tôi tự hỏi bà Cardew cho phép ông ấy làm. Tôi chắc chắn rằng Illingworth, ngài không nghĩ rằng người không có học thức nên được phép được bầu cử?

NGÀI ILLINGWORTH: Tôi cho rằng họ là người duy nhất nên được bầu cử.

KELVIL: Ngài không đứng vào phe bên nào trong chính trị hiện đại, Ngài Illingworth?

NGÀI ILLINGWORTH: Người ta không nên chọn phe ở bất cứ cái gì, ông Kelvil. Chọn phe là sự khởi đầu của sự chân thành, và sự nghiêm chỉnh sẽ tiếp ngay sau đó và nhân loại sẽ trở nên buồn chán. Tuy nhiên, Hạ Viện thật sự không làm hại chút gì. Ông không thể khiến người ta tốt đẹp bằng những Đạo luật của Nghị Viện - đó là vấn đề.

KELVIL: Ngài không thể phủ nhận rằng Hạ Viện đã luôn cho thấy sự cảm thông sâu sắc lớn với sự đau khổ của người nghèo.

NGÀI ILLINGWORTH: Đó là thói xấu đặc biệt của nó. Đó là thói xấu đặc biệt của thời đại . Người ta có thể cảm thông với  sự vui thú, với cái đẹp, với màu sắc của cuộc sống. Càng ít nói về sự buồn đau của cuộc đời càng tốt hơn, Ông Kelvil.

KELVIL: Vẫn là vấn đề về khu phía đông Luân Đôn của chúng ta là quan trọng.

NGÀI ILLINGWORTH: Thật đúng vậy. Đó là vấn đề nô lệ. Và chúng ta đang cố gắng giải quyết vấn đề đó bằng cách làm vui lòng những kẻ nô lệ.

PHU NHÂN HUNSTANTON: Tất nhiên, rất nhiều điều có thế được giải quyết bằng phương pháp giải trí rẻ tiền, như ngài nói, Ngài Illingworth. Tiến sĩ Daubeny, mục sư thân mến của chúng ta đây, với sự phụ tá của cha phó, thật sự đáng ngưỡng mộ trong việc giải trí cho người nghèo trong suốt mùa đông. Và rất nhiều điều tốt có thể được đáp ứng với sự kì diệu của đèn lồng, hoặc mang tính chất truyền giáo, hoặc một số trò giải trí phổ biến mang cùng tính chất.

PHU NHÂN CAROLINE: Tôi không có bất cứ thiện ý nào trong việc giải trí cho người nghèo, Jane. Chăn màn và than đá là đủ. Có rất nhiều điều thú vị đáng yêu trong tầng lớp trên như nó vẫn thế. Sức khỏe là điều mà chúng ta muốn trong cuộc sống hiện đại. Dáng vẻ không khỏe mạnh, không khỏe mạnh chút nào.

KELVIL: Bà nói rất đúng, phu nhân Caroline.

PHU NHÂN CAROLINE: Tôi tin chắc là tôi luôn luôn đúng.

BÀ ALLONBY: ‘Sức khỏe’ là một từ kinh khủng.

NGÀI ILLINGWORTH: Từ ngớ ngẩn nhất trong ngôn ngữ của chúng ta, và người ta biết rất rõ sự phổ biến của ý tưởng sức khỏe. Một quý ông nông thôn người Anh phi ngựa đuổi theo một con cáo - điều không thể nói toàn lực đuổi bắt cái không thể ăn được.

KELVIL: Ngài Illingworth, tôi có thể hỏi ngài rằng ngài có cho rằng Thượng Viện sẽ là cơ quan tốt hơn Hạ Viện?

NGÀI ILLINGWORTH: Tất nhiên là cơ quan tốt hơn nhiều ấy chứ. Chúng ta trong Thượng Viện không bao giờ tiếp cận với í kiến của công chúng. Điều đó giúp chúng ta là một thân thể văn minh.

KELVIL: Ngài nghiêm túc trong việc đưa ra quan điểm như vậy?

NGÀI ILLINGWORTH: Rất nghiêm túc, ông Kelvil. (Nói với ALLONBY): Thói quen thô tục là ngày nay đó là người ta đặt câu hỏi ngay sau khi người ta được nghe một ý kiến, dù là nghiêm túc hay không. Không có gì là nghiêm túc ngoài sự say mê. Trí tuệ không phải là điều nghiêm túc, và chưa bao giờ là nghiêm túc. Đó là một nhạc khí mà người ta chơi, vậy thôi. Hình dạng duy nhất của trí tuệ tôi biết đó là trí tuệ nước Anh. Và theo trí tuệ của người Anh thì người dốt đánh trống.

PHU NHÂN HUNSTANTON: Ngài đang nói gì, ngài Illingworth, về trống?

GÀI ILLINGWORTH: Tôi chỉ đơn thuần nói với Bà Allonby về tiêu đề trong những bài báo của London.

PHU NHÂN HUNSTANTON: Nhưng ngài tin vào những điều được viết trên báo chí?

NGÀI ILLINGWORTH: Tôi tin. Ngày nay chỉ có những điều không thể đọc là xảy ra. (đứng dậy cùng BÀ ALLONBY)

PHU NHÂN HUNSTANTON: Bà định đi à, bà Allonby?

BÀ ALLONBY: Chỉ đến nhà kính thôi. Ngài Illingworth nói với tôi sáng nay là có bông hoa lan đẹp như tội lỗi chết chóc thứ bảy.

PHU NHÂN HUNSTANTON: Bạn thân mến, Tôi hy vọng là không có thứ gì như thế. Tất nhiên tôi sẽ nói với người làm vườn về điều đó.

BÀ ALLONBY ra ngoài với NGÀI ILLINGWORTH

PHU NHÂN CAROLINE: Bà Allonby thật là kiểu người đặc biệt.

PHU NHÂN HUNSTANTON: Thỉnh thoảng cô ấy lại để cái miệng lưỡi thông minh của mình cuốn đi.

PHU NHÂN CAROLINE: Chỉ có điều đó thôi à, Jane, rằng Bà Allonby cho phép được chạy trốn với bà ấy?

PHU NHÂN HUNSTANTON: Tôi hy vọng thế, Caroline, tôi chắc chắn.

NGÀI ALFRED vào

Ngài Alfred thân mến, hãy tham gia cùng chúng tôi.

NGÀI ALFRED ngồi xuống bên cạnh PHU NHÂN STUTFIELD

PHU NHÂN CAROLINE: Cô tin vào mặt tốt của con người, Jane. Đó là một sai lầm lớn.

PHU NHÂN STUTFIELD: Bà thật sự, thật sự nghĩ rằng, Phu nhân Caroline, rằng người ta nên tin vào mặt xấu xa của mọi người?

PHU NHÂN CAROLINE: Tôi cho rằng như vậy sẽ an toàn hơn, Phu nhân Stutfield. Tất nhiên, cho đến khi con người được nhận ra là người tốt. Nhưng điều đó yêu cầu rất nhiều sự điều tra nghiên cứu.

PHU NHÂN STUTFIELD: Nhưng có rất nhiều tai tiếng không tốt trong cuộc sống hiện đại.

PHU NHÂN CAROLINE: Ngài Illingworth đã lưu ý cho tôi tại bữa tối hôm qua rằng điều căn bản của mọi sự gièm pha một cách chắc chắn hiển nhiên là trái đạo đức.

KELVIL: Ngài Illingworth đương nhiên là, một người đàn ông lỗi lạc, nhưng với tôi ông ấy có vẻ ngây ngô về niền tin tốt đẹp trong tính cao thượng và sự trong sáng của cuộc sống, điều mà rất quan trọng trong thế kỷ này.

PHU NHÂN STUTFIELD: Có đúng là không có cái gì, không có cái gì giống như vẻ đẹp của đời sống gia đình?

KELVIL: Đó là điểm tựa của hệ thống đạo đức Anh của chúng ta, Phu nhân Stutfield. Không có nó chúng ta có thể trở nên giống như những nước hàng xóm của chúng ta.

PHU NHÂN STUTFIELD: Thật buồn là có thể đúng vậy, đúng không?

KELVIL: Tôi cũng e là như vậy, rằng Ngài Illingworth xem phụ nữ đơn giản chỉ như một món đồ chơi. Tôi chưa bao giờ coi phụ nữ như một món đồ chơi. Phụ nữ là người bạn đời có trí tuệ của đàn ông trong đời sống riêng cũng như trong công cộng. Không có họ đàn ông chúng tôi có thể quên đi những ý tưởng thật sự (ngồi bên cạnh PHU NHÂN STUTFIELD)

PHU NHÂN STUTFIELD: Tôi thật sự rất, rất vui khi nghe ông nói vậy.

PHU NHÂN CAROLINE: Ông đã kết hôn rồi, ông Kettle?

NGÀI JOHN: Kelvil, em thân yêu, Kelvil.

KELVIL: Tôi đã kết hôn, phu nhân Caroline.

PHU NHÂN CAROLINE: Đã có con cái?

KELVIL: Vâng.

PHU NHÂN CAROLINE: Bao nhiêu?

KELVIL: Tám.

PHU NHÂN STUTFIELD chuyển sự chú ý của bà ấy sang NGÀI ALFRED

PHU NHÂN CAROLINE: Bà Kettle và bọn trẻ, tôi đoán là đang nghỉ mát ở bờ biển.

NGÀI JOHN khẽ nhún vai vẻ chán ngán

KELVIL: Vợ tôi và bọn trẻ đang nghỉ ở bờ biển với bọn trẻ, Phu nhân Caroline.

PHU NHÂN CAROLINE: Thời gian nữa ông sẽ đến tham gia cùng với họ chứ ?

KELVIL: Nếu thời gian những cuộc nói chuyện của tôi với  công chúng cho phép.

PHU NHÂN CAROLINE: Đời sống công chúng của ông chắc phải là một nguồn ban thưởng lớn cho bà Kettle.

NGÀI JOHN: Kelvil, em yêu Kelvil.

PHU NHÂN STUTFIELD ( nói với NGÀI ALFRED): Rất, rất duyên dáng làm sao những bịt đầu thuốc là vàng của ngài, Ngài Alfred.

NGÀI ALFRED: Chúng đắt một cách kinh khủng. Tôi chỉ có đủ khả năng dùng chúng khi tôi nợ nần.

PHU NHÂN STUTFIELD: Chắc phải áp lực một cách rất, rất kinh khủng bị nợ nần.

NGÀI ALFRED: Ngày nay ai cũng phải có một vài sự chiếm giữ. Nếu tôi không có nợ nần tôi sẽ không thể có điều gì để nghĩ tới. Tất cả những thằng cha mà tôi biết đều nợ nần.

PHU NHÂN STUTFIELD: Nhưng những người mà ông nợ tiền không gây nhiều, nhiều phiền toái cho ông sao?

NGƯỜI HẦU vào

NGÀI ALFRED: Ôi không, họ chỉ viết thư, còn tôi thì không.

PHU NHÂN STUTFIELD: Thật là rất, rất kì lạ.

PHU NHÂN HUNSTANTON: A, Caroline, đây là thư của Bà Arbuthnot. Bà ấy sẽ không ăn tối, tôi rất tiếc. Nhưng buổi tối bà ấy sẽ đến. Tôi thật sự rất hài lòng. Bà ấy là một người phụ nữ rất dịu dàng. Viết chữ rất đẹp nữa, nét chữ thật lớn, thật cứng rắn. (đưa bức thư cho PHU NHÂN CAROLINE)

PHU NHÂN CAROLINE (xem bức thư): Thiếu một chút nữ tính, Jane. Nữ tính là phẩm chất mà tôi ngưỡng mộ nhất ở phụ nữ.

PHU NHÂN HUNSTANTON (lấy lại bức thư và để lên bàn): Ôi! Bà ấy rất là nữ tính, Caroline, và rất tốt nữa. Cô nên nghe những gì mà Archdeacon nói về bà ấy. Ông ấy xem bà ấy như cánh tay phải của ông ấy trong xứ đạo. (NGƯỜI HẦU nói gì đó với bà ấy) Chúng ta vào phòng khách chứ, Phu nhân Stutfield, chúng ta vào trong dùng trà.

PHU NHÂN STUTFIELD: Rất vui lòng, Phu nhân Hunstanton.

Họ đứng dậy và đi vào trong. NGÀI JOHN đề nghị mang áo khoác giúp PHU NHÂN STUTFIELD.

PHU NHÂN CAROLINE: John! Nếu anh cho phép cháu trai anh mang áo khoác cho Phu nhân Stutfield, anh có thể giúp em mang cái túi dụng cụ.

NGÀI ILLINGWORTH BÀ ALLONBY vào

NGÀI JOHN: Tất nhiên rồi, em yêu.

Đi ra

BÀ ALLONBY: Điều kỳ quặc là, người phụ nữ nhàm chán luôn luôn ghen tuông chồng mình, phụ nữ đẹp thì không bao giờ!

NGÀI ILLINGWORTH: Phụ nữ đẹp không có thời gian để ghen tuông. Họ luôn luôn phải bận rộn vì được ghen tuông bởi chồng của những người khác.

BÀ ALLONBY: Tôi nên nghĩ rằng lúc này Phu nhân Caroline sẽ phải trở lên mệt mỏi bởi mối lo lắng vợ chộng! Ngài John là người chồng thứ tư của bà ấy đấy!

NGÀI ILLINGWORTH: Rất nhiều cuộc hôn nhân tất nhiên không tương xứng. Hai mươi năm của chuyện tình lãng mạn khiến một người phụ nữ giống như một sự suy đồi; nhưng hai mươi năm hôn nhân khiến người phụ nữ trở thành một thứ gì đó giống như là một tòa nhà công cộng.

BÀ ALLONBY: Hai mươi năm chuyện tình lãng mạn! Có điều như vậy ư?

NGÀI ILLINGWORTH: Thời của chúng ta thì không có. Phụ nữ đã trở lên quá thông minh. Không gì làm hỏng sự lãng mạn nhiều như khả năng hài hước trong người phụ nữ.

BÀ ALLONBY: Hoặc sự mong muốn điều đó trong người đàn ông.

NGÀI ILLINGWORTH: Đúng là như thế. Trong một ngôi đền mọi người nên phải nghiêm túc, trừ cái điều được tôn thờ.

BÀ ALLONBY: Và điều đó nên là đàn ông?

NGÀI ILLINGWORTH: Phụ nữ quỳ một cách rất là duyên dáng; còn đàn ông thì không.

BÀ ALLONBY: Ông đang nghĩ đến Phu nhân Stutfield!

NGÀI ILLINGWORTH: Tôi cam đoan với bà là tôi đã không hề nghĩ đến Phu nhân Stutfiled trong mười năm phút qua.

BÀ ALLONBY: Bà ấy là một bí ẩn thế sao?

NGÀI ILLINGWORTH: Bà ấy còn hơn là một bí ẩn - bà ấy là một tâm trạng.

BÀ ALLONBY: Tâm trạng không lâu bền.

NGÀI ILLINGWORTH: Nó lại là sức hấp dẫn chính của họ.

HESTERGERALD vào

GERALD: Ngài Illingworth, mọi người đã đều chúc mừng tôi - Phu nhân Hunstanton và Phu nhân Caroline, và … tất cả mọi người. Tôi hy vọng mình sẽ là một thư ký tốt.

NGÀI ILLINGWORTH: Cậu sẽ là thu ký gương mẫu, Gerald. (nói với cậu ta)

BÀ ALLONBY: Cô thích cuộc sống nông thôn không, cô Worsley?

HESTER: Thật sự rất thích.

BÀ ALLONBY: Cô không thấy bản thân mình mong đợi những bữa tiệc ở London sao?

HESTER: Tôi không thích những bữa tiệc ở London.

BÀ ALLONBY: Tôi lại rất thích, trong tiệc những người thông minh không bao giờ lắng nghe, còn những người dốt thì không bao giờ nói.

HESTER: Tôi cho rằng người dốt nói rất nhiều.

BÀ ALLONBY: A, tôi thì không bao giờ lắng nghe.

NGÀI ILLINGWORTH: Chàng trai thân mến, nếu ta không thích cậu thì ta đã không đưa ra đề nghị. Đó là bởi vì ta rất quý mến cậu đến mức ta muốn có cậu ở bên mình.

 

 


Chia sẻ:

Có thể bạn muốn xem